Tôi không nghe được tiếp nữa nên lao vào quát con rồi bắt con xin lỗi bà. Con gái tôi vẫn không chịu, nó nói một câu khiến tôi trợn tròn mắt kinh ngạc.
Trước đây tôi rất ghét mẹ chồng mình. Bà nói rất nhiều, ăn uống thì tiết kiệm, lúc nào cũng mặc mấy bộ quần áo cũ nhăn nheo khiến người khác tưởng vợ chồng tôi bạc đãi bà. Nhà chẳng thiếu gì nhưng bà vẫn đi trồng rau rồi mang ra chợ bán, kỳ kèo với người ta 1-2 ngàn, ngồi cả buổi ngoài chợ mới kiếm được vài chục.
Tôi khuyên mẹ chồng nhiều, cũng nhờ chồng nói giúp nhưng bà vẫn thế. Lúc nào cũng nói mẹ còn sức khỏe mẹ làm được thì cứ để mẹ làm. Nói nhiều lần rồi không được nên chồng cũng bảo thôi tùy ý mẹ. Tôi cho bà tiền để bà chi tiêu thì bà không cầm, thế nên sau vài lần cố dúi cho bà mà vẫn bị trả lại, tôi chẳng đưa nữa.
Trong chuyện ăn uống thì tôi lại càng không hợp. Đồ tôi mua về rất ngon và đắt tiền nhưng bà không ăn. Bà bảo ăn không quen rồi suốt ngày thấy bà đun mắm tép, nấu dưa chua để ăn cơm. Tép thì tanh tanh nên mỗi lần ngửi thấy mùi đó là tôi không thể nuốt trôi cơm. Sau đó bà cũng đòi ăn riêng. Dần dần, sống chung nhà nhưng mọi thứ của mẹ chồng đều riêng. Phòng của bà đến một năm nay tôi không bước chân vào.
Thế nhưng ngày hôm qua, khi tôi tình cờ nghe được câu chuyện của ba bà cháu mà tôi choáng váng không dám tin vào tai mình.
Mẹ chồng tôi đi chợ về liền gọi cháu trai vào phòng, lấy trong túi vải ra gói kẹo rồi dúi cho cháu và bảo quà bà đi chợ về. Thằng bé nhà tôi mới 4 tuổi vui vẻ cảm ơn bà và xé ra định ăn ngay. Nhưng con gái lớn 13 tuổi lại lao vào giật gói kẹo ném xuống đất. Nó mắng em: “Ăn với chả ăn, cái gì cũng định cho vào mồm mà ăn. Có biết đồ rẻ tiền không an toàn không hả? Ai biết người ta làm bẩn như thế nào. Mà bà đừng mua mấy thứ này nữa”.
Mẹ chồng cúi xuống nhặt gói kẹo mà mãi mới đứng thẳng được vì đau lưng, rồi nói với cháu gái: “Bà biết nó rẻ nhưng tiền bà làm ra được có thế. Bà không muốn mẹ con cho rằng bà vô dụng nên mới dùng tiền bán rau của mình mua. Con không thích thì lần sau bà góp thêm tiền mua hộp bánh ngon hơn cho con ăn”.
Con gái tôi nhăn nhó mặt mày, vẫn vùng vằng bảo rằng không cần, mẹ nó mua cho nhiều đồ ngon rồi, bà cứ giữ lấy mấy đồng tiền đó.
Tôi không nghe được tiếp nữa nên lao vào quát con rồi bắt con xin lỗi bà. Con gái tôi vẫn không chịu, nó bảo: “Chẳng phải mẹ cũng bảo bà bẩn với tính cách bần hàn sao?”.
Tôi trợn tròn mắt vì kinh ngạc. Qua lời con nói tôi mới giật mình hiểu, thì ra bao lâu nay trong mắt các con, tôi đối xử với mẹ chồng tệ bạc như thế. Vậy thì tôi có tư cách gì mà giáo dục các con đây? Và hóa ra xưa nay mẹ chồng luôn sợ tôi cho rằng bà già rồi, vô dụng, ăn bám nên mới từ chối cầm tiền tôi đưa, vẫn cố gắng đi làm dù rằng đau lưng, đau khớp.
Tự dưng tôi thấy xót xa cho bà, người khác được con cái phụng dưỡng thì thấy hạnh phúc và cho rằng đó là lẽ đương nhiên mà sao mẹ chồng tôi phải đẩy mình vào hoàn cảnh đáng thương như thế này? Có phải tôi ghê gớm quá nên bà phải kiêng dè như thế? Giờ làm thế nào thay đổi được sự tình đây để còn làm gương cho con cái tôi?